Mỹ, dân nghèo là dân không có xe hơi. Do nhà nọ ở cách nhà kia quá xa,
và tất cả đều xa siêu thị, tiệm hớt tóc, quán nhậu nên không có xe hơi
coi như không đi đâu được cả. Thậm chí, ở một bang bên Mỹ, thay vì tuyên
án tù, quan toà chỉ cần tuyên án tịch thu xe. Thế là phạm nhân coi như
bị cầm tù trong nhà cho tới chết.
Ở Pháp, dân nghèo là dân không được uống rượu vang. Có nhà nghiên cứu đã
phát hiện ra rượu vang ở Pháp còn nhiều hơn nước lã, toàn bộ mọi người
sáng uống, chiều uống, trưa uống. Gặp nhau, thay vì hỏi có khoẻ không,
dân Pháp lại hỏi: Có uống rượu vang không? Dân Pháp còn ngạc nhiên khi
thấy dân Mỹ phải dùng tàu không gian để lên mặt trăng, trong khi dân
Pháp chỉ cần xếp các thùng rượu là chỉ một tuần sau đủ chiều cao để tới.
Vì vậy, không đủ tiền uống rượu vang tại Pháp coi như nghèo nhất thế
gian.
Ở Anh, đám nghèo là đám chưa bao giờ nhìn thấy sương mù. Sương mù xứ sở
này có quanh năm, hễ thò ra là thấy. Nhiều đứa bé chưa bao giờ bị cận
thị nhưng vẫn đeo kính vì đó là kính chống sương mù. Chỉ có những ai
suốt đời phải ở trong nhà, không có tiền mua giầy dép, quần áo để ra
đường mới chưa thưởng thức sương mù thường xuyên.
Tại Ý, dân nghèo là dân không được ăn mì ống. Hễ khách vào tiệm không
nói gì là bồi bàn cứ mì ống mà bưng ra. Đã có một số trường hợp treo cổ
bằng dây mì, còn những trường hợp dùng mì làm chỉ khâu, làm dây trói
hoặc làm dây phơi quần áo thì quá hiển nhiên. Ai chưa ăn mì ống, có lẽ
cả đời chưa được ăn gì.
Ở Cuba, dân nghèo là dân không được hút xì gà. Tại xứ sở này, xì gà
nhiều hơn que củi. Nhiều ông hút xì gà trong lúc ngủ và nhiều cô gái
ngậm xì gà khi đi tắm. Tất cả các ca sĩ đều biết cách vừa hút xì gà vừa
hát. Mặc dù đây là thứ thuốc lá đắt tiền nhất thế giới nhưng với dân
Cuba nó đơn giản như rau muống nhà mình. Chả hút xì gà khi nào có lẽ là
tận cùng nghèo khó.
Ở Đan Mạch, dân nghèo là dân không thích nghe chuyện cổ tích. Ai cũng
biết nhà văn An-đéc-xen lừng danh, nhưng ít ai biết rằng người Đan Mạch
có khả năng kể chuyện cổ tích suốt ngày, đến nỗi có bất cứ chuyện gì xẩy
ra dân Đan Mạch cũng hỏi đấy là cổ tích kiểu gì. Sách cổ tích bán đầy
ngoài đường, mua một tặng mười, cho nên không mua cổ tích, không đọc cổ
tích là nghèo hết phương cứu chữa.
Ở Đức, đám nghèo là đám chưa được uống bia. Bia Đức vừa ngon vừa rẻ, rẻ
đến độ có nhiều năm xảy ra hạn hán, người ta phải dùng bia tưới cây chứ
nếu dùng nước sông thì đắt quá. Tắm bia, gội đầu bia là việc rất thường
làm. Có lần, một nhà máy bia bị cháy, chả ai buồn gọi xe cứu hoả, cứ
dùng các chai bia tưới vào là đám cháy tắt ngay tắp lự. Do vậy, không
được uống bia ở Đức coi như dân rớt mùng tơi.
Tại Úc, đám nghèo là đám không được ăn thịt cá sấu. Xứ sở này cá sấu
nhiều hơn ruồi, và con nào cũng béo. Thịt cá sấu rẻ khủng khiếp, đến mức
mua một con gà được kèm thêm năm con cá sấu làm sẵn. Có năm người ta
nghiền cá sấu ra thành bột rồi dùng bột đó làm bánh bán rẻ như bèo. Da
cá sấu được dùng làm vải lót đường cho nên tất cả các con đường ở Úc đều
không thấm nước. Dân du lịch cứ hay lén cạy da ấy mang về làm ví và
thắt lưng.
Ở Trung Quốc, dân nghèo là dân không có được bánh bao. Khắp chợ vùng
quê, bánh bao chỗ nào cũng có, làm từ đủ thứ nhân. Tất cả các xe hơi đều
phải chế tạo chỗ để hành lý riêng, chỗ để bánh bao riêng. Có bánh bao
nhân vi cá, nhân sâm nhưng cũng có nhiều bánh bao nhân đậu nành, nhân xà
lách, lại có thứ bánh bao nhân bánh bao, kêu là bánh bao hai trong một.
Không ăn bánh bao là nghèo tận xương.
Còn ở Việt Nam, nghèo là người chỉ có ....một chồng vì đàn ông rất rẻ "Ba đồng một mớ đàn ông"....